Nói xong, Kiều Trân Trân nhìn mọi người trên bàn ăn, dùng giọng điệu để họ nghe được, chậm rãi nói:
“Tôi nghe nói Mỹ nổi tiếng thế giới về lòng hiếu khách. Nếu đã mời chúng tôi ăn cơm, sao lại không mang những món tử tế ra? Không chỉ bít tết mà ngay cả rượu vang cũng không ngon, người giúp việc nhà tôi cũng không muốn uống.”
Ban đầu, Kiều Trân Trân định nói ngay cả con ch.ó nhà tôi cũng không uống, nhưng nghĩ lại cô vừa uống một ngụm nên đổi thành người giúp việc.
Khi Kiều Trân Trân nói những lời này, vẻ mặt cô kiêu ngạo, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu châm chọc. Những người đối diện chưa từng thấy ai có thái độ như vậy, nếu không có bà Samir ở đây thì những người đó đã nổi giận từ lâu.
Bà Samir không ngờ một nhân viên phiên dịch nhỏ bé như cô lại to gan đến vậy, đột nhiên cảm thấy hứng thú, nói: “Ồ, vậy sao? Vậy cô nói xem, bò Tilgft có vấn đề gì? Rượu vang không ngon ở đâu?”
Mặc dù thái độ của nước Mỹ kiêu ngạo nhưng những thứ họ mang ra để đãi khách nước ngoài lại không hề keo kiệt, có lẽ để khoe khoang với khách nước ngoài nên những thứ mang ra đều là đồ tốt.
Nhưng bây giờ lại bị đối phương nói đồ của họ không ngon, làm sao bà Samir chịu được.
Lúc này, mặc dù bà Samir vẫn mỉm cười nhưng tay bà ta vô thức sờ vào xương quai xanh của mình.
Thư ký William ngồi dưới bà ta, nhìn thấy lập tức hiểu ra, bà Samir đang rất tức giận nhưng cố kiềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/2728954/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.