❌Có yếu tố k.i.n.h d.ị có thể gây khó chịu cho một số người đọc❌
Tinh thần Vương phu nhân trông có vẻ sa sút, dưới mắt quầng thâm rõ rệt, chỉ nhìn qua cũng biết trong lòng bà đang căng thẳng tột độ.
Mạnh Hồi Thanh lo ngại nếu để bà ta bị kích động thêm sẽ sụp đổ, nên không cố ý nói thêm những lời đáng sợ nữa.
"Thế này nhé, bà cứ nói cho bọn ta nghe những chỗ bà thấy không ổn", Mạnh Hồi Thanh vừa nói vừa nhìn dáng vẻ run rẩy của Vương phu nhân, giọng điệu dịu dàng hơn, như đang an ủi, "Bà cứ yên tâm, nếu thực sự có chuyện gì, bọn ta đến đây chính là vì điều đó, tất sẽ có cách giải quyết."
Vương phu nhân nhìn Mạnh Hồi Thanh đầy nhiệt thành như đang nhìn thần minh, chầm chậm ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi mới nói: "Con dâu cả của tôi tên thời con gái là Trần Thu Nương, cùng con trai cả nhà tôi là môn đăng hộ đối từ nhỏ. Nửa năm trước, hai nhà chúng tôi thấy hai đứa trẻ đã đến tuổi, bèn lo liệu cho chúng thành thân."
"Thu Nương nó dung mạo thanh tú, tính tình dịu dàng, cả nhà trên dưới đều quý mến. Nó với con trai nhà tôi cũng kính trọng lẫn nhau, yêu thương nhau. Nhưng ba tháng trước, con trai cả bỗng nhiên mắc phải căn bệnh kỳ lạ đó!"
Nói đến đây, tay cầm tách trà của Vương phu nhân bất giác run lên.
Căn bệnh đó... quá kinh tởm. Vương phu nhân chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy những vết loét thối rữa, những miếng da thịt bong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-ngoc-luon-muon-lam-su-ton/435074/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.