Hơn nữa…Tống Ngôn Trần mím môi.
Theo lý mà nói bộ dạng đặc biệt như vậy, không nên để cho người ta ấn tượng rất sâu sắc sao?
Vì sao cậu một chút ấn tượng cũng không nghe người ta nói qua
Tống Ngôn Trần suy nghĩ hỗn loạn, lông mày cũng không khống chế được nhíu chặt, tựa như chìm sâu trong cảm xúc nào đó không cách nào tự kiềm chế.
Nữ sinh bên cạnh giống như nhìn thấu tâm sự của Tống Ngôn Trần nặng nề, buông bài thi xuống, săn sóc nói, "Bạn học Tống, cậu làm sao có tâm sự gì sao?"
Tống Ngôn Trần xua tay vừa muốn lắc đầu, nói đến bên miệng, lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi ngược lại đối phương, "Cậu có biết Phó Lục Viễn học khối 12 lớp 4 không? Có một vết bỏng trên khuôn mặt của mình"
Nữ sinh hiển nhiên không biết, Tống Ngôn Trần vừa dứt lời, biểu tình của cô liền ngẩn người theo, hiện ra một loại trạng thái trống rỗng.
Tống Ngôn Trần thấy thế, mất mát cúi đầu, nhịn không được thở dài một hơi.
Nữ sinh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói, "Tôi ở lớp 4 có bạn bè quen biết, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. Tống
Ngôn Trần cả kinh, nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng, "Thật sao? Cảm ơn vì điều đó."
Nữ sinh đỏ mặt, khẳng định gật đầu.
Thật ra bản thân Tống Ngôn Trần cũng không biết vì sao lại có một người kỳ quái như vậy mà cảm thấy hứng thú, rõ ràng bình thường cậu cũng không có kì quái như vậy.
Đang lúc Tống Ngôn Trần đang suy nghĩ thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-bi-dam-co-chap-cuong-theo-doi/2703404/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.