" Như vậy em đã vui chưa?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Mặc dù kiếp đầu tiên Phức Tranh đau ốm triền miên, chưa đầy mười chín tuổi đã qua đời. Nhưng vì cha cậu là một nhà nghiên cứu khoa học, ông rất nghiêm khắc và luôn mong muốn con mình trở thành người tài. Do vậy, từ nhỏ Phức Tranh đã liên tục vượt lớp, đồng thời theo cha học tập kiến thức chuyên môn.
Đến năm mười chín tuổi, cậu kế thừa sự nghiệp của cha, trở thành một thiên tài khoa học có tiếng, giành được nhiều giải thưởng từ công trình nghiên cứu và các bài báo khoa học, giấy khen bày kín khắp tủ trong nhà.
Nếu không phải vì ảnh hưởng của căn bệnh xơ cứng cơ, thời gian còn lại ít ỏi, có lẽ chỉ năm năm sau khi tốt nghiệp, Phức Tranh sẽ trực tiếp gia nhập viện nghiên cứu.
Phức Tranh của kiếp đầu tiên hoàn toàn xứng đáng với ba chữ "có học thức".
Tiếc thay, ông trời mở ra cánh cửa này thì sẽ đóng lại cánh cửa khác...
Kiếp đầu tiên Phức Tranh tài năng bao nhiêu, thì kiếp thứ hai lại ngốc nghếch bấy nhiêu.
Sau khi trở thành tiểu yêu chăn bông, Phức Tranh nhận ra mọi kiến thức đã học đều trả lại cho người cha ở kiếp trước.
Chẳng những trí nhớ kém mà não của cậu dường như không thể vận hành, như thể tiểu yêu chăn bông trời sinh đã hạn chế về não bộ, đầu óc chẳng thể chứa nổi cái gì.
Ông trời không những đóng kín mà còn hàn chặt cửa luôn là đằng khác.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Phức Tranh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-thich-gia-nai-chi-muon-lam-sau-luoi/1138905/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.