"Thành phố cũng phải làm việc, nếu không sẽ không có cơm ăn...!Thành phố cũng có rất nhiều trẻ em, chúng đều đi học..."
Nghe giọng điệu dịu dàng của Lâm Khê, những đứa trẻ đều có thiện cảm rất lớn với người thành phố.
Trước đây khi có tri thức thanh niên đến, những đứa trẻ trong làng cũng muốn trò chuyện với họ nhưng không có một ai kiên nhẫn như Lâm Khê.
Hơn nữa, trẻ con tuy nhỏ nhưng chúng không ngốc.
Thái độ của người với người rất dễ phân biệt.
Sự kiêu ngạo và khinh thường mơ hồ của những người trước đây đều không có ở Lâm Khê.
Lâm Khê nhìn mười mấy đôi mắt khao khát, xoa đầu Yêu Yêu, tiếp tục nói: "Thực ra thành phố cũng không tốt như các em tưởng tượng đâu, chúng tôi đều không có vườn rau, cái gì cũng phải mua.
Hơn nữa bây giờ các em còn nhỏ, đợi sau này có thể mượn cơ hội đi học đến thành phố xem, biết đâu cũng có thể trở thành người thành phố!"
Lời của Lâm Khê khiến những đứa trẻ lớn hơn đều ngẩn người, ở trong thôn của chúng, rất ít người đi học, học đến cấp hai thậm chí là tiểu học là không có sách để học nữa.
Con trai thì còn được, nếu muốn học thì gia đình cũng miễn cưỡng đồng ý chu cấp nhưng con gái thì không may mắn như vậy.
Mười hai mười ba tuổi đã là lực lượng lao động của gia đình.
Phải trông em trai em gái, cho gà cho lợn ăn, việc nhà đều phải giúp.
Sau đó đến mười bảy mười tám tuổi, bắt đầu đính hôn gả chồng.
Nhìn thấy mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/484066/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.