Lâm Hâm ăn xong hai quả, còn lại một quả không chịu ăn nữa.
Cậu cứ mãi dụ dỗ Lâm Khê ăn thêm chút nữa.
Lâm Khê vừa cảm động lại vừa ngại ngùng, dù sao linh hồn cô cũng đã 23 tuổi, được cậu em trai 14 tuổi dỗ ăn, thật sự có chút khó xử.
May mắn là lúc này mẹ Lâm bước vào, giải vây cho Lâm Khê, cô liền làm nũng, bảo mẹ ăn nốt quả trứng còn lại.
Mẹ Lâm nhận lấy, xoa đầu cô, từ từ ăn hết chỗ trứng còn lại.
Lâm Khê vốn hiểu chuyện, trước đây cũng luôn tìm cách nhường trứng lại cho gia đình.
Bây giờ Lâm Khê đã đổi linh hồn, người nhà họ Lâm cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mẹ Lâm nhìn ánh mắt đầy yêu thương của hai đứa con, lòng cảm thấy ấm áp.
Bà ôm cả hai đứa vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của mẹ, đã để các con phải chịu ấm ức.”
Lâm Khê và Lâm Hâm ôm chặt lấy mẹ, hy vọng có thể an ủi bà phần nào.
Sau khi ổn định cảm xúc, mẹ Lâm bắt đầu nói về kế hoạch của mình với Lâm Khê.
“Tiểu Khê à, là lỗi của mẹ không để ý, để Lâm Xuyến hại con.
Con đừng sợ, ba con đã đi tìm các chiến hữu của ông ấy rồi, xem có thể gạch tên con khỏi danh sách được không.”
Nhìn khuôn mặt hốc hác của mẹ, Lâm Khê không nỡ phá vỡ hy vọng của bà, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cô không tin rằng ba Lâm có thể tìm cách gạch tên cô, dù sao gia đình họ Lâm cũng chỉ là một gia đình bình thường, và việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/484121/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.