Ngu Thiếu Dung quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, khóe mắt còn vươn nước mắt, nhưng đôi mắt lại không có sưng đỏ, nàng cố ý nức nở hai tiếng, trộm nhìn phụ thân mình, đáng tiếc, lần này, phụ thân tựa hồ cũng không tính toán tha thứ cho nàng dễ dàng như vậy.
Nàng đã quỳ ở đây nửa canh giờ, vừa lạnh vừa đói, phụ thân nhẫn tâm thì lại cả một ngụm nước cũng không cho nàng uống.
"Ta không phải cố ý đẩy nàng ta rơi xuống nước, là tự nàng ta không đứng vững!" Thấy phụ thân không để ý tới, Ngu Thiếu Dung đem lời không biết đã nói bao nhiêu lần nói lại lần nữa.
"Đủ rồi!" Ngu Thái xưa nay chiều chuộng nàng, nhưng không có nghĩa là có thể chiều chuộng đến mức để nàng giết người phóng hỏa!
Bị phụ thân rống, Ngu Thiếu Dung sợ tới mức run run, nhưng vì quen được chiều chuộng, chưa bao giờ biết cúi đầu là gì, "Lục Thanh Chi bất quá là nữ nhi của một Thái nhạc, còn là con vợ lẽ, vốn là không tư cách đứng chung một chỗ với mấy đích quý nữ đại tộc chúng ta. Còn không biết điều, còn không giữ miệng đem chuyện của huynh trưởng nói ra ở ngự tiền, làm huynh trưởng bị chỉ trích, vu hãm Ngu gia, nàng có chết muôn lần cũng không hết tội! Nữ nhi chỉ là nhất thời khó thở, cũng không phải thật sự muốn giết nàng, đây cũng là do nàng xui xẻo, rơi vào trong hồ!"
"Bang!" cái bạt tai này cực kỳ vang dội, đừng nói là Ngu Thiếu Dung, cả Ngu Thái cũng sững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-pho/1466502/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.