Vì cái gì lại hoài nghi Triệu Quân?
Triệu Quân là Tả phụ Đô úy, lại có quan hệ tốt với Ngu Thái, hắn bảo vệ Ngu gia là đương nhiên. Trước khi hắn tập kích Tống Dật, cũng không có bất luận dấu hiệu gì cho thấy hắn có hiềm nghi.
Lưu Dục nhìn Tống Dật, Tống Dật yên lặng chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nghiêm trang đến quá tiêu chuẩn a, "Đây...kỳ thật...là may mắn."
"May mắn gì?" Lưu Dục hiển nhiên không có ý tứ buông tha nàng dễ dàng như vậy.
"Ách, chính là...cái kia......"
Ba đôi mắt đồng thời nhìn Tống Dật, áp lực thật lớn.
Tống Dật thở dài một hơi, đành phải thành thật khai báo, "Các ngươi biết loại nước tẩy màu hắn nói đi?"
"Chưa từng nghe qua." Lưu Dục rất nể tình.
Tống Dật cứng đờ, "Việc này...nói ra thì rất dài."
"Chúng ta có rất nhiều thời gian." Triệu Thành thành khẩn bày tỏ.
Tống Dật vô tội mà nhìn Tôn Triều Hồng, ánh mắt vô cùng đáng thương, Tôn Triều Hồng ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ: "Nếu không thì, để nàng ăn cơm trước đã. Thấy bộ dáng nàng quá đáng thương rồi."
Tống Dật liếc xéo Tôn Triều Hồng một cái, đây đâu có được coi là giải vây a!
"Thôi, chuyện này không nói rõ ràng chỉ sợ ta ăn cũng ăn không vô đi. Triệu Quân sơ hở không phải cái gì khác, mà chính là bình nước tẩy màu kia."
"Ngươi không phải đã nói đồ của ngươi cùng đồ của hắn không giống nhau sao?"
"Thành phần nước thuốc là có chút không giống nhau, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-pho/1466506/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.