Lưu Dục nhớ rõ, sinh thần hắn năm ấy, Tĩnh Xu vẽ cho hắn một bức họa hoa cúc. Chỗ trống trên vải vẽ tranh, lá xanh từng chút một hiện ra, từ không đến có, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Hắn cũng bình tĩnh mà nhìn, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đó, muôn hồng nghìn tía chậm rãi nở rộ trước mắt hắn, như gạt bỏ hết tạp niệm thế gian, chỉ để lại điều kỳ diệu này. Nhiều năm chinh chiến, thấy qua quá nhiều huyết vũ tinh phong, cũng trải qua quá nhiều ngươi lừa ta gạt, hắn hầu như quên mất những tốt đẹp cùng kinh diễm mà bức họa này đã từng cho hắn, có lẽ, lúc ấy ở nơi đáy của nhân sinh, khi cả sinh tồn cũng phải nỗ lực giành giật lấy, vẻ kinh diễm này đã đâm bị thương mắt của hắn, cũng xẻo bị thương tim của hắn, trần trụi mà nói cho hắn, hắn cùng nàng, trước giờ không giống nhau.
Cho nên hắn xoay người rời đi, cả chữ 'tạ' cũng không có.
Hình như từ đó về sau, Tĩnh Xu đã không còn vì hắn mà nâng bút vẽ nữa, mặc dù thành thân một năm kia, hắn cũng chưa thấy nàng vẽ lần nào.
Sau khi Tĩnh Xu "ly thế", mỗi đêm khuya mộng hồi, sẽ đột nhiên nhớ tới bức họa bị chôn vùi trong ký ức sâu thăm thẳm kia. Hắn nghĩ, đại khái là hắn thích đi, chỉ là không muốn trầm luân trong cảm giác yêu thích này, để rồi ý chí kiên cường của mình bị nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-pho/1466519/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.