Ẩn Thành – Rừng Trúc ở Thành Nam
Lọt vào tầm mắt trước mặt, trong phạm vi mười dặm là một mảnh rừng thúy trúc xanh ngát, giống như do thiên nhiên ban tặng, thật là một nơi tươi đẹp xuất trần tuyệt thế.
Trúc hiên ngang, trúc thanh nhã.
Ngọc Phi Yên nhận xét khu rừng thúy trúc trước mặt, thật giống như Trúc Uyển, nàng hít thật sâu, ngửi được mùi hương thơm tự nhiên của trúc, làm cho tâm tình thật thư sướng.
Hương thơm thúy trúc quen thuộc, trận pháp trong rừng trúc này cũng quen thuộc, làm cho lòng nàng tràn ngập tò mò.
Nhưng mà, nam tử áo trắng trước mắt này càng làm cho nàng tò mò hơn, đó là một nam nhân cao gầy, dáng người thon dài như dáng trúc, vô cùng cao quí thanh nhã, đôi mắt tinh tế nhưng chất chứa ẩn tình, môi cười như trào phúng, thật rất phong lưu.
Nhìn không ra tuổi tác, giống như năm tháng không ảnh hưởng gì đến hắn.
“Ngươi là ai?”
Nàng mười phần hứng thú theo dõi hắn, đôi mắt lộ ra hàng ngàn hàng vạn quang hoa, nam nhân này gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Trực giác nói cho nàng biết rằng, nam nhân trước mắt này tràn ngập chuyện xưa, hơn nữa chuyện xưa đó nhất định sẽ thật hấp dẫn nàng.
Ánh mắt nam tử áo trắng chợt lóe lên một chút kinh ngạc, tán thưởng.
Từ khi ở phía sau tửu lâu bắt được nàng cho tới bây giờ, ánh mắt nàng hoàn toàn không có một chút bất an, kinh hoảng, mà chỉ có tò mò.
Đúng vậy, hắn không có nhìn lầm, trong mắt của tiểu cô nương này, từ đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-phu-quan/1759591/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.