Lúc này ở trong đại sảnh.
Vẻ mặt của Bùi Cương rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nhắc nhở: "Thứ sử đại nhân và đại công tử không cảm thấy chuyện hôm qua rất trùng hợp sao?"
Nghe vậy, Thứ sử đại nhân và nhi tử liếc nhìn nhau: "Ninh Viễn tướng quân, tại sao ngài lại nói như vậy."
Bùi Cương cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Lần này ta đến Vũ Châu để điều tra chuyện Đồng Minh hội, trên thực tế, đã có một ít manh mối chỉ ra Thứ sử đại nhân có liên quan đến Đồng Minh hội".
Sau chuyện của Thẩm Như Nguyệt, Bùi Cương không còn nghi ngờ Thứ sử nữa, cho nên bây giờ có nói ra cũng không sao.
Khi nghe Bùi Cương nói, vẻ mặt của hai cha con bỗng nhiên trầm xuống.
Vẻ mặt của Thứ sử rất lạnh lùng: "Ninh Viễn có ý tứ gì, nghi ngờ tôi thông đồng với Đồng Minh Hội?"
Bùi Cương khẽ lắc đầu: "Nếu vậy, sao ta có thể nói ra?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Thứ sử mới hòa hoãn một chút "Ninh Viễn tướng quân có ý gì?"
Con trai gây lỗi và mình bị oan uổng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bùi Cương suy nghĩ một lúc mới nói: "Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều, nhưng tối hôm qua sau khi trở về ta đã suy nghĩ thật kĩ. Đêm qua đại công tử bao vây ta chắc cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên."
Nói đến chuyện đêm qua, Tề đại công tử cảm thấy có chút áy náy. "Tối hôm qua tôi thật sự liều lĩnh."
Bùi Cương vung tay lên: "Chuyện này ta không hề muốn trách đại công tử,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-va-ma-no/49945/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.