Vì Bùi Cương đã giết con sói đầu đàn, nên bầy sói bị dọa, đồng thời, những người nhìn thấy tín hiệu pháo hoa đều cầm đuốc chạy đến, những con sói sợ hãi, cụp đuôi chạy đi.
Máu dính trên người Bùi Cương, hắn không biết đó là máu của sói hay là máu của chính mình.
Khi mọi người đến, Bùi Cương đã giết đỏ cả mắt. Không có một bộ dáng nhút nhát làm cho mọi người kinh hãi, nhưng cũng làm cho mọi người khâm phục.
Có thể đi giết sói đầu đàn mà không có một chút sợ hãi thì bọn họ không làm được.
Sau khi trở về nơi tập kết, sau một chút chỉnh đốn, mọi người cũng giải tán.
Ngọc Kiều cau mày khi ngửi thấy mùi máu nồng và hỏi Bùi Cương: "Ngươi có bị thương không?"
Bùi Cương một thân xiêm y màu đen, nhưng nàng có thể nhận ra những chỗ ướt đều là máu. Hơn nữa, có nhiều nơi trên cơ thể hắn bị sói đụng tới. Thật khó tin rằng hắn không bị thương, nhưng hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi nàng cảm thấy rằng không có vết thương nào trên cơ thể.
Nhưng phản ứng bình tĩnh sau khi Bùi Cương bị đánh đòn lần trước, Ngọc Kiều không dám xác định.
Bùi Cương trả lời thành thật: "Cánh tay và bắp chân bị cắn và lưng bị trầy xước."
Nghe vậy, đôi mắt của Ngọc Kiều mở to, hỏi một cách hoài nghi: "Ngươi không cảm thấy đau sao?"
Bùi Cương nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của nàng ban đầu muốn trả lại một câu không cảm thấy đau đớn, nhưng khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-va-ma-no/50013/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.