- Chu chủ nhiệm khỏe ạ!
Triệu Cương Băng vừa vào phòng làm việc liền hỏi thăm sức khỏe của Chu Hải, ông ta thì đang ngồi sau bàn làm việc.
- Ừ, Cương Băng đúng không?
Chu chủ nhiệm vừa nhìn văn kiện trên tay, vừa nói.
- Là em!
Triệu Cương Băng gật đầu nói.
- Còn nhớ rõ tôi không?
Chu Hải nói, ngẩng đầu nhìn Triệu Cương Băng, trong mắt hiện lên vẻ hài hước.
- Còn nhớ ...
Triệu Cương Băng gật đầu.
- Có biết một câu nói rất hay như thế này không, đời người nơi nào mà không gặp lại? Ha ha ha!
Chu Hải cười, đứng hẳn lên nhìn Triệu Cương Băng, nói tiếp:
- Mấy ngày trước cậu ở trước mặt mọi người đạp tôi một cước, không ngờ tới hôm nay lại rơi vào trong tay của tôi rồi!
- Việc này ... Chu chủ nhiệm, thầy nhớ nhầm sao? Em có đạp thầy hả?
Triệu Cương Băng nghi ngờ hỏi.
- A! Cậu vẫn không thừa nhận sao? Ngày đó ở trên quãng trường Vạn Đạt, cậu đạp tôi một cái rồi thì bỏ chạy, chuyện này không thừa nhận sao?
Chu Hải hỏi.
- Tuyệt đối không thể nào!
Triệu Cương Băng nghiêm túc lắc đầu, nói tiếp:
- Em làm sao có thể lại đạp thầy chứ! Tuyệt đối không thể nào, sao em lại đạp thầy chứ?
- Cậu đạp .... tôi.
Chu Hải muốn nói tới tiểu đệ của mình nhưng mà suy nghĩ thấy dù sao cũng không thể khẳng định được cái gì gì đó, cuối cùng phải nói rằng:
- Dù sao cũng là cậu đạp tôi, hừ, lúc đó cậu chạy thật sự là rất nhanh.
- Chu chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-xin-dung-buoc/2645387/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.