Khi Giang Triều đưa Thẩm Nhu tới dưới tòa nhà đã là mười giờ hơn, lúc Thẩm Nhu trở về định đẩy cửa tòa nhà ra thì quay người nhìn về phía sau, Giang Triều vẫn đứng tại chỗ, thấy cô quay đầu lại thì nhíu mày, ý cười bên khóe mắt đuôi mày không che giấu chút nào.
Mới đi tới cửa Thẩm Nhu đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà.
“Trần Quân, con có biết Thẩm Nhu nói con thế nào không, nó nói con nói dối vu cáo hãm hại người ta, bây giờ con còn nói giúp nó, con điên rồi sao? Chị họ con đối xử với con không tệ, có thứ gì tốt đều để cho con một phần, bây giờ con làm như vậy khiến con bé thất vọng nhường nào, huống hồ, Thẩm Nhu không nói với chúng ta chuyện sắp họp phụ huynh, đúng không?”
“Thẩm Nhu ấy à, chị ấy có đau lòng không?”
“Bây giờ nó hoàn toàn không coi chúng ta là người một nhà, nếu như nó chỉ quan tâm tới con một chút xíu thôi thì sẽ không làm ra chuyện ngày hôm nay.
Bố đang đau lòng cho con, sau này ở trường con phải làm sao chứ.”
Tiếng kim loại di chuyển vang lên, trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Thẩm Nhu đeo cặp sách định lên tầng, Trần Thắng cầm cốc giữ nhiệt trên bàn hung ác ném về phía Thẩm Nhu, Thẩm Nhu phản ứng nhanh, nhanh chân bước lên trước đồng thời vươn tay che mặt mình lại.
Cốc giữ nhiệt đập lên tường, rơi xuống đất rồi lặn vài vòng tới bên chân Thẩm Nhu, nước sôi còn sót lại trong đó cũng văng lên chân Thẩm Nhu.
Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-yeu-kieu-cua-nhan-vat-phan-dien-song-lai-roi/973267/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.