Lúc Giang Triều trở lại chung cư, Tần Lễ đang kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay sinh động như thật cho Lý Thâm nghe, Lý Thâm ôm ngực biểu thị tiếc nuối không được chứng kiến khung cảnh ấy, cũng không biết lần sau vào lúc nào mới có thể gặp được, hiện tại đúng là hối hận.
“Chậc chậc chậc, anh Triều đúng là sướng trong lòng nha.”
“Đâu chỉ sướng trong lòng, đây là trở về trộm vui vẻ trong chăn rồi.”
Giang Triều không phản ứng lại bọn họ, hai người bọn họ liếc nhau một cái, cũng không ung dung giống như vừa nãy nữa.
Giọng cười nhạo của Lý Thâm vang lên: “Cậu đi nói với cậu ấy đi, cậu nói bố mẹ trên đời này đúng là khác biệt mà, có người có thể vì chiều chuộng con mình mà dâng tặng không vụ lợi, có người sinh con ra không thích thì thôi đi, lại còn muốn xem con mình như công cụ, thậm chí không quan tâm, nhưng mà chèn ép con mình thế này thật sự là lần đầu tiên tôi gặp đó.”
Cậu ta đứng dậy: “Tôi đi gọi điện thoại về nhà, cảm nhận một chút ấm áp của bố mẹ.”
Tần Lễ vỗ bả vai Lý Thâm: “Bằng không, tôi cũng sưởi ấm cho cậu, có cần đọc truyện cổ tích ru ngủ không?”
Lý Thâm cười ra tiếng, sau đó: “Ọe ---!"
Đèn trong phòng được Giang Triều mở lên, cậu nhìn lướt qua sách trên bàn, thật ra cậu không muốn học những thứ này, nhưng mà khoảng thời gian này cũng đã quen, cũng không phải là phiền đến cuống cuồng, chỉ là hôm nay không có tâm trạng gì để học.
Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-yeu-kieu-cua-nhan-vat-phan-dien-song-lai-roi/973270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.