Sáng sớm, bên ngoài còn hơi mờ mịt, trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Trong phòng học, Giang Triều ngồi ở chỗ của Thẩm Nhu, tuy người đó dáng cao chân dài nhưng ngồi chỗ có không gian nhỏ hẹp của Thẩm Nhu cũng không hề chật vật chút nào.
Nam sinh đầu tiên mặc đồng phục mang theo bữa sáng mở cửa đi vào, nhìn thấy Giang Triều thì trở nên căng thẳng theo bản năng, cậu ta cầm bữa sáng đi đến hàng của Giang Triều, đếm từng dãy từng dãy, đếm tới vị trí của Giang Triều thì dừng lại mồ hồi ứa ra cả bên ngoài.
Giang Triều hơi tàn bạo quét mắt nhìn cậu ta một cái, cậu ta vội vã bỏ chạy, lúc ra ngoài còn nghe được Giang Triều bật cười một tiếng.
Mẹ nó, đều coi cậu là vật trang trí sao.
Người đầu tiên đến phòng học Thẩm Nhu muốn đưa bữa sáng đã coi như gan lớn, còn lại thấy Giang Triều thì ngay cả cửa phòng học của Thẩm Nhu cũng không dám bước vào, ai cũng không muốn chọc vào Giang Triều, không cần phải vì đến đưa bữa sáng hay một phong thư tình cho Thẩm Nhu mà khiến Giang Triều ghi thù.
Loại chuyện đưa thư tình này rất nhiều người đều sẽ thừa dịp phòng học không có ai mới đến đưa, còn phòng học nhiều người thì hầu như người da mặt mỏng không dám vào.
Giang Triều liếc nhìn sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng, mọi người lục tục đến trường, cậu bèn cầm áo khoác của mình đứng dậy ra ngoài.
Lúc Thẩm Nhu đến cổng trường học thì gặp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-yeu-kieu-cua-nhan-vat-phan-dien-song-lai-roi/973279/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.