- Ôi, trong mắt Lão Bộ chỉ có phòng bếp, chỗ tốt ngươi nói, ta đi cùng ngươi.
Nam Cung Vô Khuyết hất mái tóc màu đỏ rực lửa của mình, ánh mắt mê ly nói.
Tu La Thánh Nữ liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
- Nghịch ngợm, qua bên cạnh chơi đi.
Éc! Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt, có ý gì? Ta đẹp trai như vậy!
Sau một khắc, ngón tay Tu La Thánh Nữ xếp thành hình hoa lan, cánh tay trắng như ngọc như ẩn như hiện, tấm lụa mỏng dựng lên.
Lông tơ Nam Cung Vô Khuyết nổ tung, chân khí kích động, xiềng xích chân khí chập chờn dựng lên phía sau hắn, U Minh Vương Viêm quét qua, như muốn đốt cháy mái tóc màu đỏ!
Song, cũng không có tác dụng!
Tấm lụa mỏng cuốn xuống, cho dù là Thiên Địa Huyền Hỏa U Minh Vương Viêm cũng không cách nào đốt cháy tấm lụa mỏng kia.
Nam Cung Vô Khuyết hoàn toàn không có lực phản kháng, bị tấm lụa mỏng bao thành một cái bánh chưng, miệng cũng bị che, chỉ để lại nửa cái đầu, một đôi mắt quay tròn.
Ngươi nhất định ghen tỵ với sắc đẹp của ta!
Trong ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết hàm chứa nước mắt khuất nhục!
Tu La Thánh Nữ mỉm cười, bấm tay, Nam Cung Vô Khuyết bị quấn thành bánh chưng bị quẳng vào nơi xa, không thể động đậy.
Chà chà chà!
Tấm lụa mỏng cuốn động, nhanh chóng lướt ngang, bao bọc chung quanh Bộ Phương.
Mái tóc đỏ phiêu đãng, màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-thuc-gia-o-di-gioi/1926142/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.