Một đạo chùm tia sáng.
Hai đạo chùm tia sáng.
Chi chít rậm rạp… tràn ngập ánh mắt của người. Hào quang kia thật sự quá mức lóng lánh, làm cho ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào món ăn kia đều nhịn không được trở nên mơ màng.
Ngụy Đại Phúc phía xa xa, cả người run rẩy, đôi mắt trừng lớn, tràn đầy không thể tin nổi. Hắn vươn ngón tay ra, chỉ vào món ăn phát ra từng đạo tia sáng kia, miệng cũng không thể ngậm lại.
- Món ăn còn có thể… có thể phát sáng được sao?
Khiếp sợ trong lòng Ngụy Đại Phúc cơ hồ không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy món ăn có thể phát sáng, có thể làm cho món ăn sáng lên, đó là một cảnh giới khác của nấu nướng, đó là cảnh giới mà cả đời đều khó có thể đạt đến.
Hào quang biến mất, nhưng ánh mắt mọi người rốt cục không thể chuyển động được, hoàn toàn bị hấp dẫn.
Từ khi chùm tia sáng kia tiêu tán, sau đó tràn ngập một cỗ hơi nóng cuồn cuộn hôi hổi. Hơi nóng kia dâng lên, giống như màn sương dày đặc, một cỗ mùi thịt thơm đặc thù tràn ngập ra, quanh quẩn trong trái tim của mọi người.
Đây là một cỗ mùi hương thập phần đặc thù, có mùi vị của thịt, lại có hương thơm của cây cỏ, còn có loại mê say của hoa. Ba loại cảm giác đặc thù mà bất đồng hòa hợp cùng nhau, hình thành nên hương vị độc đáo.
- Chất thịt tốt vừa vặn.
Bộ Phương dùng Long Cốt Thái Đao khứa nhẹ nhàng lên phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-thuc-gia-o-di-gioi/1926723/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.