Mà Thẩm Lam khi nghe được lời này thì thần tình lập tức trở nên lạnh đi, hắn quay sang Tả Kiếm Minh: “Vậy sao? Ngươi không muốn cả đêm lưu lại chỗ ta, muốn tìm người thay thế ngươi hầu hạ ta?”
“Thuộc hạ tuyệt đối không có ý không muốn hầu hạ giáo chủ, thuộc hạ chỉ là nghĩ nếu sau này thuộc hạ lại không ở đây, giáo chủ lại không tìm được người có thể xoa dịu chứng đau đầu của mình.”
Thẩm Lam hừ lạnh một tiếng coi như không quở trách nữa: “Qua đây nhu cho ta.” Liếc sang Uyển Nhi bên cạnh, tạm thời coi như cho nàng lưu lại.
Tiếp đó Thẩm Lam nằm xuống, Tả Kiếm Minh ngồi bên mép giường đặt hai tay lên trán hắn, Uyển Nhi bê chiếc ghế lại bên cạnh ngồi nhìn.
Nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm khi hai lòng bàn tay dày rộng nhu ấn lên góc trán mình, Thẩm Lam đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã rất lâu rất lâu không được hai cánh tay này tiếp xúc.
Góc trán vừa rồi còn ẩn ẩn đau chậm rãi trở nên nhẹ nhõm, không còn đau đớn. Thẩm Lam ý thức được bản thân không chỉ tưởng niệm đôi tay này, mà còn tưởng niệm thân thể dẻo dai của chủ nhân đôi tay.
Thân thể khô mát đó khiến hắn ôm ấp vô cùng dễ chịu, thân hình không mềm mại không yếu nhược nhưng lại khiến người ta tham luyến. Hắn, hoài niệm xúc cảm của làn da đó.
“Giáo chủ, để Uyển Nhi nhu cho ngươi đi.”
Thanh âm nữ nhân cắt đứt suy tưởng của hắn, còn chưa đợi hắn mở lời, một đôi tay hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nac-tang/419157/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.