Khi đặt vân tay lên khóa cửa, lòng bàn tay của Giản Tiêu ướt đẫm mồ hôi, mọi cảm xúc trong cơ thể đều như bị trộn lẫn vào nhau.
Ngày xuất viện, rõ ràng họ đã gặp nhau. Biểu cảm bối rối trên gương mặt của Nguyệt Thời Ninh khi lướt qua anh hiện lên trong tâm trí Giản Tiêu, khiến trái tim anh nhói đau.
Bị người mình yêu quên lãng, cảm giác ấy không thể tưởng tượng nổi. Anh nên xin lỗi thế nào, bù đắp ra sao mới đúng?
Nhưng tất cả những lo lắng ấy đều là vô ích. Khi đẩy cửa vào, Giản Tiêu sững sờ. Trước mắt anh là một khung cảnh lạnh lẽo, như đã lâu không có ai sống ở đây.
Phòng khách đã trở lại vẻ trống trải, anh bước nhanh đến góc gần cửa sổ. Trong trí nhớ của anh, ở đó từng có rất nhiều cây nhiệt đới với những tán lá lớn. Anh còn nhớ rõ chậu cây mà Nguyệt Thời Ninh yêu thích nhất là chậu thu hải đường cá hồi, lá cây rất đặc biệt, mặt trước xanh với những đốm tròn, còn mặt sau lại có màu nâu đỏ... Nhưng bây giờ, ở đây trống trơn, không còn một chút dấu vết nào của đất cây.
Anh đi quanh phòng khách một vòng, đèn đứng cổ điển, ghế sofa da với hình dáng kỳ lạ, thảm len mềm mại, những con búp bê trẻ con... tất cả đều biến mất. Như thể tất cả chỉ là ảo giác trong trí nhớ lộn xộn của anh.
Giản Tiêu đứng ở trung tâm phòng khách, nhìn quanh từng góc.
Trong bếp, anh từng vui vẻ pha chế đồ uống và nấu ăn. Trên sofa, khi đọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nac-thang-len-cung-trang-mat-nguyet/378405/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.