---
Tóc tách tóc tách tiếng mưa rơi
Hay đâu đó là sầu muộn
Quàng tay qua cổ, chân nẹp ngang hông
Anh chỉ có thể ấm ức trong lòng.
"Em rốt cuộc có phải là heo?"
---
Lucy cùng Natsu rảo bước trên con phố quen thuộc, vốn trời đêm không khuya nhưng cái cảm giác vừa mới bước ra khỏi cánh cổng trường kì bí ban nãy làm cho ai đó bất chợt rùng mình.
Suy nghĩ vẫn vơ xuất hiện như làn gió thoảng ngang qua tâm trí Natsu, anh đang suy nghĩ gì?
Nếu như giấc mơ đó là thật thì chắc giờ anh đã sớm trở thành bộ xác sẽ được phát hiện đầu tiên trong trường, dư âm của nó khiến người ta không khỏi không nghĩ ngợi.
Nhưng tại sao lúc đó anh lại chấp nhận rằng mình lại đưa lưng ra để đỡ cho cô ây.
Tại sao lại nắm đôi bàn tay lạnh buốt ấy đến bây giờ vẫn chưa muốn buông ra.
Tại sao lại cảm thấy thật dễ chịu khi cô ấy ở gần.
Tại sao hết lần này đến lần khác luôn nghe theo lời cô ấy?
Tại sao anh vẫn hay lén lút chỉ để nhìn được gương mặt của cô ấy?
Tại sao gần đây anh nghe đâu văng vẳng bên tai tiếng nói ngọt ngào của cô?
Tại sao có những lúc anh chỉ muốn ấn xuống đôi môi kia một nụ hôn?
Tại sao nụ cười của cô đối với anh lúc bấy giờ lại trở nên quý giá như vậy?
Tại sao anh tin tưởng cô ấy đối với mình như những lời cô nói?
Anh thương hại cô ư... có thật thế?
Anh nhớ cô vì trong gần một tuần mình luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nalu-du-la-ac-quy-hay-de-anh-yeu-em-nhu-mot-thien-than/26035/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.