Đến trước hay đến sau, tình đầu hay tình cuối đều chỉ là sự sắp đặt của thượng đế.
Gặp gỡ là cái duyên và đi qua cuộc đời nhau là định mệnh, một món quà của cuộc sống, bây giờ mới nhận ra, đời cho em đến với anh thật nhanh, và em cũng tự đánh mất anh thật nhanh.
Giá như đến sớm hơn một chút, nhận ra sớm hơn một chút, cố gắng hơn một chút, thì bây giờ đã không hối tiếc như thế này.
Cánh cửa đóng lại nơi góc tối, em chỉ ngắm mãi cánh cửa đó mà chẳng thèm để ý rằng có cánh cửa khác đã mở ra. Đến khi chạy tới cũng đã muộn...
-Em xin lỗi. - Lucy mấp máy đôi môi nhợt nhạt, đôi bàn tay bất lực bấu víu lấy tay Natsu.
Nếu như mọi người ở bên cô đều bị tổn thương, thì cô chấp nhận rời xa họ, nếu cô đã vô tình đụng chạm đến đấng tối cao của tạo vật, nếu lúc trước cô đã nói rằng ông trời có mắt nhưng đã mù hết thì bây giờ cho cô xin lỗi, trả anh ấy cho cô, cô sẽ không trả thù nữa, không làm anh ấy phải chịu những vết thương do cô gây ra. Cô sẽ cố gắng để biến mất khỏi đôi mắt anh, rời xa anh.
Đôi mắt ai đó khẽ mở ra, liền thấy được vẻ ưu thương trên khuôn mặt cô, dù cô đang nhắm mắt để không ai nhìn thấy cô đang buồn, nhưng anh cảm nhận được điều đó, anh chỉ cười.
-Cuối cùng em đã tới... anh đã đợi...
Lucy nghe thấy tiếng nói dịu dàng bên tai liền mở to đôi mắt nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nalu-du-la-ac-quy-hay-de-anh-yeu-em-nhu-mot-thien-than/26065/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.