– Cái gì cơ? – Bùi Chiếu hỏi lại.
Hai người đứng dưới mái hiên Ngô Đồng viện, ánh đèn trong phòng sáng choang hắt ra thứ ánh sáng ấm áp. Bên ngoài, tuyết đầu năm bay lất phất.
Sân viện sáng trưng, càng làm nổi bật hình ảnh tuyết trắng rơi trên nền trời đen kịt, tựa như những cánh hoa bay từ hư không xa xôi. Hạ nhân đang đốt pháo trong sân, trẻ con nô đùa vui vẻ, tạo nên một khung cảnh vừa ấm cúng vừa rộn ràng.
Lăng Ba khoác áo hồ cừu, hai tay đặt trong ống tay áo ấm áp, lớp lông xù của áo bị gió thổi nhẹ v**t v* lên gương mặt cô. Thanh niên đứng bên cạnh cô cao to, tuấn tú như thần tiên, xinh đẹp như khổng tước, toát ra hơi ấm từ ánh đèn. Dù Lăng Ba đã sớm thấu tỏ sự đời, cũng không khỏi sinh lòng tiếc nuối.
Lẽ ra không nên hỏi, hỏi rồi sẽ phá hỏng cảnh ấm áp này.
Nhưng dù sao cô cũng là Diệp Lăng Ba.
– Huynh không chịu nỗ lực phấn đấu, là vì chuyện ở sông Minh Sa sao? – Cô bình tĩnh lặp lại câu hỏi.
Khi cần hài hước, cô sẵn lòng để chàng kể mười câu chuyện cười. Nhưng một khi đã muốn hỏi chuyện nghiêm túc, chàng có giở mười ngàn trò khôi hài cũng không thoát được.
Bùi Chiếu im lặng hồi lâu, ánh sáng vẫn chiếu lên gò má chàng. Trước khi gặp chàng, Lăng Ba vẫn luôn cho rằng Thôi Cảnh Dục chính là hình mẫu thanh niên tướng lĩnh tiêu chuẩn, cho đến khi cô gặp Bùi Chiếu.
Dù chàng có làm bộ thờ ơ, hay giở mấy trò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/2987227/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.