Tôi ngáp lấy ngáp để, quên mất chuyện mình cần phải làm.
Rất tự nhiên mà chui vào trong chăn, ôm lấy con gấu đen bên cạnh mà ngủ thiếp đi.
Một cảm giác ấm áp đến là dễ chịu, tôi lại chui vào thêm một chút nữa, kẹp chặt lấy con gấu đen mà ngủ tiếp, có điều sao mình nó nóng thế, may mắn đây là mùa đông, tôi mới cố gắng nhẫn nhịn như thế, chứ còn mùa hè, chắc tôi đã đá bay nó đi từ lâu rồi.
6.
Không biết bao lâu sau, cơn buồn ngủ cũng vơi đi nhiều, tôi mơ màng mở mắt, cử động cơ thể một chút, không biết bàn tay đã chạm phải thứ gì.
Một cảm giác rất kỳ quái, tôi không khỏi tò mò mà dùng lực ấn một cái…
“Ối”, một luồng hơi nóng phả vào tai tôi, ngứa ngứa.
Đợi đến khi tôi lật đật trở mình quả, cả đại não như muốn nổ tung, Đoạn Dĩ Diễn vậy mà lại nằm ở bên cạnh tôi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể ngồi bật dậy, hai nay che lấy miệng, hoảng hốt nhìn về phía anh.
Đoạn Dĩ Diễn thản nhiên nhắm mắt, không có lấy một chút phản ứng.
Làm ra loại chuyện này mà vẫn còn có thể bình tĩnh như thế.
Tôi cố nén lửa giận, chuẩn bị chầm chậm xuống giường, tình cờ phát hiện mắt anh khẽ động.
Thì ra là đang giả vờ ngủ ư???
Tôi điên tiết đi đến gần, “Không biết là với sức lực của đôi bàn tay này, có thể b.óp ch.ết anh không nhỉ?”
“Đồ lưu manh!”, tôi hét lớn sau đó đưa bàn tay lên cổ anh chuẩn bị vào việc.
Yết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-da-yeu-tham-nu-chinh-tu-lau/12522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.