Ở một bên, Cố Chỉ bị làm lơ, nhịn không được lên tiếng: "Tô Yên!"
Người đã đi về phía trước hơi dừng lại: "Có việc?"
"Cậu cầm ô đi rồi, còn tôi thì sao?"
Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Liên quan gì đến tôi?"
Nói xong, Tô Yên xoay người tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ như chuyện không liên quan tới mình.
Cố Chỉ bị tức điên rồi.
Đầu tiên là thể hiện trước mặt giáo viên, lại nhằm vào cô ta khiến thầy Hóa chọn Nguyên Hân Lâm.
Cố Chỉ mình nợ cô ta sao?
Cố Chỉ chạy về phía Tô Yên.
Ngữ khí không hề ôn nhu như lúc nãy, mà có chút sắc nhọn: "Tô Yên! Thật không nghĩ tới cậu là loại người này! Cậu khiến tôi ghê tởm!"
Nói xong chạy tới trước mặt Tô Yên, chặn đường của cô, muốn nói chuyện với cô: "Rõ ràng lần nào làm đề tôi cũng giỏi hơn Nguyên Hân Lâm! Ai giỏi thì người đó có thể đi thi, cậu có tư cách gì mà quyết định? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, tương lai của tôi sẽ vì chuyện này mà thay đổi cả đời sao?"
Tô Yên thấy cô ta đứng trước mặt mình, dừng bước.
Rũ đầu nghe Cố Chỉ nói: "Cậu là thiên tài thì sao? Dựa vào đâu mà cậu dùng hai ba câu đã quyết định tương lai của người khác? Người ích kỷ như cậu, không xứng học ở cao trung Đế Đô!"
Cố Chỉ bất mãn với Tô Yên rất lâu rồi.
Một là bởi vì ghen ghét thiên phú của cô.
Càng chán ghét sự ngang ngược lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-hac-hoa-muon-kich-ban-cua-ta/1339778/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.