Phong Già Nguyệt ôm chặt Cơ Tinh Loan, cười hỏi hắn: "Tiểu Tinh, thấy k1ch thích không? Muốn chơi một lần nữa không?"
"......!Không." Cơ Tinh Loan bực bội trả lời.
"Không thích sao? Nhưng rõ ràng ngươi cười mà!"
Cơ Tinh Loan không trả lời, Phong Già Nguyệt sờ đầu hắn: "Được rồi, không chơi thì không chơi, sau này muốn chơi thì nói với tỷ tỷ."
Có một thời gian nàng rất thích nhảy bungee, nhảy xuống từ một nơi cực cao, cảm giác mất hết trọng lượng, cảm giác "giây tiếp theo có thể sẽ chết" này giúp giải tỏa áp lực rất tốt.
Một lần không được thì thêm một lần nữa, nhảy đến khi nào hai chân nhũn ra, hét đến khi khàn cả giọng, k1ch thích đến mức máu toàn thân sôi trào, thì dù là có chuyện phiền lòng gì cũng sẽ tan thành mây khói cả.
Từ sau khi Long gia bị diệt môn, bé nam chính chưa bao giờ trút ra, hắn cứ thế thản nhiên tiếp nhận nàng, không nhắc tới người mẹ đã chết thảm và những người thân khác của mình nửa lời, thậm chí nàng còn chưa từng thấy hắn lén khóc, đối với một đứa trẻ, như vậy rất không bình thường.
Xét theo nết bi3n thái của hắn trong truyện, nàng rất lo hắn lại hắc hóa, muốn hắn trút ra, bị dọa khóc cũng được, vui vẻ lên cũng tốt......
Đáng tiếc không có gì cả.
Quả nhiên là bản thu nhỏ của nam chính bi3n thái kia, từ nhỏ đã khó chơi rồi.
Phong Già Nguyệt ôm Cơ Tinh Loan, chậm rãi rơi xuống đáy vách núi, bên dưới vách núi xanh um tươi tốt, đầy thực vật thấp và cỏ dại cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-hac-hoa-suot-ngay-gia-vo-dang-thuong/548760/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.