Edit: Gin’s
Quan Thừa Phong và Tân Duyên dạo chơi bên ngoài một ngày lúc trở về trên tay bao lớn bao nhỏ ôm rất nhiều thứ.
Nơi ở họ thuê vốn trống rỗng nhưng đi ra ngoài một chuyến trở về trong nhà có hơi người hơn hẳn.
Sở Đông Vũ lại không như vậy.
Sở Đông Vũ rất nghèo, nghèo đến kêu leng keng, nghèo đến mức cơm dinh dưỡng rẻ tiền nhất cũng sắp không mua nổi nữa chớ nói chi là mua thêm thứ khác…
Nhưng hắn biết mình vẫn còn tốt chán.
Hắn là chiến sĩ Phúc Năng, là một thợ săn dị thú nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng biết rất nhiều tri thức…
Người như hắn cho dù cho bị đuổi ra khỏi thành cũng vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để có thể tiếp tục sống tốt.
Nhưng những người cùng thuê lồng chim sẻ với hắn, khi chưa thành niên chỉ được học trong một ngôi trường bình thường, những thứ học được đều là những điều mà ai cũng sẽ biết, sau khi trưởng thành ra xã hội cũng không có sức cạnh tranh, đối với họ tìm việc làm phải nói là rất khó.
Cho dù tìm được công việc thích hợp thì họ vẫn có khả năng sẽ thất nghiệp.
Mà một khi mất nghiệp họ sẽ không thể trả tiền thuê nhà cũng không thể mua được thức ăn, cuối cùng đành ra khỏi thành tìm việc để rồi có thể ‘có’ hoặc ‘không’ thể quay về trong thành được nữa.
Sở Đông Vũ thầm thở dài một tiếng, lăn lộn khó ngủ trong không gian nhỏ bé không có khả năng cách lại tràn ngập đủ loại mùi vị của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-khong-thay-nguoi/1113589/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.