Edit: Mị Mê Mều
Tần Tắc gật đầu nhẹ với Trần Thù Quan rồi xoay người rời đi.
Ánh sáng đèn đường không sáng lắm nhưng anh tin chắc mình thấy được thứ mờ nhạt dưới cằm người đàn ông.
Dấu răng.
Lưu Minh Sinh tiếp tục khởi động xe.
Từ kính chiếu hậu thấy được tình huống lúc nãy, mặc dù không nghe rõ lời của bọn họ, nhưng anh ta cũng có thể nhìn ra người kia dường như không vui lắm.
Đặc biệt khi nhớ đến dáng vẻ coi thường của người đàn ông trong thang máy lúc trước, Lưu Minh Sinh thở dài: "Cô Mạnh kia, xem ra về sau phải kính trọng nhưng ít tiếp xúc thì hơn."
Tần Tắc không nói gì.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói với Tần Tắc: "Còn cô Lâm Tịch kia, tôi thấy cô ta có vẻ muốn diễn giả thành thật.
Gì mà nhà tài xế có việc không thể đưa cô ta về chứ? Rõ ràng là muốn ăn vạ anh, có cần tôi bảo bên phòng làm việc chuẩn bị bản tin độc quyền không?
"Tạm thời không sao."
Cô gái nhỏ im lặng theo Trần Thù Quan lên xe.
Cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, cúi đầu kéo dây an toàn lên người.
Dường như người đàn ông cũng không định khởi động xe ngay, hai tay đặt trên vô lăng.
Trước nay anh làm việc đều thỏa đáng, ít khi phỏng đoán, phân tích người khác quá nhiều.
Nhưng rõ ràng đang dần có xu hướng sụp đổ ở chỗ cô gái nhỏ.
Trần Thù Quan im lặng hồi lâu, liếc nhìn cô gái nhỏ cúi đầu bên cạnh, giống như kéo tơ bóc kén, tựa như chạm đến mấu chốt của sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-luon-muon-doc-chet-toi/640998/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.