Mạc Thiên đề phòng, dùng khuỷu tay thúc vào bụng người phía sau, thế nhưng ngoài dự đoán lại bị nắm được. Người đó nắm chặt hai tay cậu, vòng lên phía trước, ôm trọn cậu vào lòng. Mạc Thiên kinh ngạc, dù gì cậu cũng là cấp sáu mươi dị năng phong, tốc độ cũng không thể xem thường, đã thế tính cảnh giác cũng rất tốt, ấy vậy mà bị người này chế ngự một cách đơn giản.
Mạc Thiên quay đầu lại, nhưng vì tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy là người này có vẻ khá quen thuộc.
- Ai? Thả ra!
Người đó càng ôm chặt cậu hơn, đầu cúi xuống kề bên phần cổ mềm mại, hít sâu một hơi, sau đó cất giọng có phần trêu đùa.
- Ca.
Giọng nói từ tính vang lên.
Lúc Mạc Thiên đang tính toán dùng dị năng chế ngự thì từ "ca" này làm cho sững người. Sức mạnh tụ lại ngay lập tức phân tán, Mạc Thiên có phần không dám tin, giọng nói hơi run như chưa xác định được.
- A Tuyệt?
Như để thay câu trả lời, Mạc Chi Tuyệt lấy từ trong túi ra một bông hoa lưu ly được khắc bằng đá, trong bóng tối nó phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, vừa nhìn là biết viên đá này rất quý hiếm. Hắn đeo chiếc vòng này lên cổ của cậu, cái này có vẻ khá nữ tính thế nhưng khi đặt lên người Mạc Thiên lại mang một vẻ khác lạ.
Đúng là Mạc Chi Tuyệt rồi!
Sau đó hắn xoay người cậu lại rồi ôm ghì khiến cho Mạc Thiên có phần hơi khó thở. Mạc Thiên cũng vòng tay ôm lại, có phần xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-thinh-thang-lai/2113392/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.