Mạc Thiên một mình đi trên con đường rộng lớn, xung quanh nhiều người qua lại, cũng đã muộn nên mặt trời đang dần dần đi xuống, chỉ lấp ló ở phía chân trời xa. Hoàng hôn, thời khắc cuối cùng của mặt trời, nhuộm cả thế giới trong một khung cảnh lãng mạn, màu đỏ pha cam trông bình yên lạ thường.
Ban nãy Mạc Thiên đã dặn dò Mạc Chi Tuyệt đi về trước vì cậu còn phải đi mua vài thứ. Với lại cái độ dính người của Mạc Chi Tuyệt khiến cậu phải đau đầu, phải nói hết lời mới chịu tách ra.
Ghé vào một cửa hàng nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ để ý thấy nó ở giữa những gian hàng to lớn khác. Số là trước khi Mạc Chi Tuyệt trở về thì cậu đột nhiên bị thương sơ suất khi đang luyện tập trong huấn luyện của hệ thống. Cũng không đến nỗi quá nặng, chỉ cần uống vài liều thuốc, mà vừa khéo chỗ này bán. Đây cũng là liều cuối cùng rồi, Mạc Thiên không muốn Mạc Chi Tuyệt thấy lại lo lắng. Mấy ngày nay đều dấu hắn mà uống, cũng sắp khỏi bệnh rồi, không muốn để Mạc Chi Tuyệt suy nghĩ lung tung phí công.
May mắn là chỉ cần liều này nữa là hoàn toàn khôi phục, nếu không ngày mai thi đấu sẽ rắc rối lắm.
Chủ quán ở đây thấy Mạc Thiên cứ như đã quen, biết rõ cậu cần loại gì liền nhanh gọn gói lại đưa cho cậu. Mạc Thiên cười cười gật đầu cảm ơn, trả tiền cất nó vào người rồi đi ra.
Trời ở đây tối rất nhanh, Mạc Thiên nhanh chóng sải từng bước dài. Không biết Mạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-thinh-thang-lai/2113417/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.