Người cá tàn tật 26 + 27.
Thiên đường.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Rõ ràng là Khoa không tin Lâm Không Lộc và Lan Trạch.
Bình thường khi nhận người thân không phải sẽ kích động vui mừng sao? Nào có người đấm thẳng cho một cú? Hơn nữa hai người này nói chuyện không đồng nhất. Một người nói là "anh trai", một người lại nói là "em trai".
Anh giơ tay lau máu chảy ra từ khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hai người, hỏi: "Chứng cứ?"
Lan Trạch: "À."
Lâm Không Lộc: "Ssh." Có máu!
Lan Trạch trực tiếp liên hệ với Lộ Già, để đối phương hỗ trợ giải thích tình hình, đồng thời cũng cho Lan Khoa biết Lộ Già không có việc gì, miễn cho tên này suốt ngày buồn rầu trong phòng như góa phụ.
Thấy Lộ Già, Khoa kinh ngạc, vui mừng và cũng nhẹ nhõm thở phào. Lộ Già cũng rất phấn khích, hai mắt ửng đỏ: "Khoa, hai người họ thật sự là người thân của anh, người cao lớn là em trai anh, thật ra ngài ấy là..."
Lời còn chưa dứt, Lan Trạch thấy Lâm Không Lộc sắc mặt tái nhợt, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Không Lộc xua tay, yếu ớt bảo: "Hơi, hơi sợ máu."
Bấy giờ Lan Trạch mới chú ý khóe môi bị đánh rướm máu của Khoa, "Chậc" một tiếng, nói: "Hiện giờ anh yếu đến vậy à?"
Nói rồi hắn trực tiếp ôm Lâm Không Lộc đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, thiết bị liên lạc cũng bị mang theo, Khoa và Lộ Già buộc phải gián đoạn cuộc hội thoại bày tỏ nỗi lòng: "..."
"Đỡ hơn chưa?" Lan Trạch ôm Lâm Không Lộc ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-tung-bi-toi-tra-song-lai/1031571/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.