Diệp Nguyên Lâm từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Đương nhiên."
"Vậy hẹn gặp lại."
Nguyên Cửu phất phất tay, đem Đoạn Cẩn Du an trí thật tốt, đeo chắc đai an toàn sau đó bò lên trên ghế điều khiển. Cô từ kính chiếu hậu thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dáng nữ nhân kia tức muốn hộc máu móc di động ra gọi điện thoại, trong lòng một chút khoái cảm đều không có, ngược lại còn thay nguyên chủ cảm thấy khổ sở.
Cô rõ ràng mới là người bị hại, nhưng hiện tại, nhà cũng đều không phải là nhà cô.
Ba năm, mất đi tất cả những gì vốn có.
Đoạn Cẩn Du nâng nâng con ngươi, nhìn biểu tình của Nguyên Cửu, con ngươi đen nhánh sáng trong xẹt qua một mạt trầm tư. Bất quá trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dáng ngốc manh ban đầu.
Nguyên Cửu nhắm mắt lại, che khuất sương mù trong mắt, lại lần nữa mở mắt đáy mắt chỉ dư một mảnh thanh triệt sáng ngời.
Cũng may lúc trước nguyên chủ đã lấy bằng lái ở trường học, giấy phép lái xe thế nhưng cũng ở trong balo, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Nguyên Cửu.
Hai người đi trung tâm mua sắm mua quần áo, sau đó trực tiếp lấy một bộ thay luôn, xong xuôi Nguyên Cửu liền mang theo Đoạn Cẩn Du đi khách sạn tốt nhất trong thị trấn.
Tắm rửa xong, thay quần áo xinh đẹp.
Nguyên Cửu đứng ở trước gương, tinh tế đánh giá gương mặt của nguyên chủ, mặt còn tính là không tồi, nhưng trạng thái hiện tại của da thật không tốt, lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chu-me-no-la-he-thong/503064/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.