Có thể tưởng tượng được, khi Mạc Linh nhìn thấy bên trong hộp gấm mà cô cẩn thận bảo vệ, an toàn trao cho ông Mạc là một viên đá thủy tinh nhỏ tròn, khuôn mặt cô vô cùng đặc sắc.
"Cha... nó là đồ cổ mà, phải không?" Mạc Linh không thể chấp nhận đây lại là một viên đá bình thường được.
"Không phải, nó là viên đá bình thường thôi." Ông Mạc giống như không nhìn ra vẻ mặt hy vọng của cô, lắc đầu phủ nhận.
"..." Cô câm lặng.
Ông Mạc nhìn vẻ mặt bảo bối nhỏ hết xanh lại trắng, cuối cùng đỏ bừng, tiếng cười nghẹn trong bụng không nén được bật ra.
Mạc Linh nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông Mạc, chỉ cảm thấy bản thân nhất định là bị đùa giỡn rồi, tức giận đứng dậy, muốn bỏ lên phòng không thèm quan tâm đến ông nữa.
"Linh, ngồi xuống trước đã, nghe bác Mạc nói trước đi." Lâm Hoài Nam đột nhiên đi đến, nắm lấy vai cô ấn ngồi trở về ghế.
Mạc Linh nhìn Lâm Hoài Nam một lúc, gật nhẹ đầu, quay sang dùng nụ cười mà cô tự cho là dịu dàng nhất hỏi ông Mạc.
"Cha, có thể cho con biết về lịch sử của nó không?"
"À..." Ông Mạc dường như lâm vào quá khứ, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, vừa hạnh phúc vừa đau khổ "Viên đá này là vật may mắn của mẹ con."
Mạc Linh không nói gì, cô chờ ông tiếp tục. Ông Mạc cũng hiểu ý cô, hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại chuyện xưa mà từ trước đến nay ông chưa từng cho cô biết.
"Thật ra mẹ con tên đầy đủ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chu-nu-chu-mau-click-back/74638/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.