Lâm Tú Mộc tìm tòi trong con lốc xoáy lớn cả một đêm.
Khi phía Đông bắt đầu nổi lên màu trắng mờ, chỗ giao nhau giữa trời mà biển có một cụm màu đỏ cam đang dần dần phủ kín mặt biển.
“Mi Song…… Mi Song……”
Tiếng gọi chứa đủ linh khí vang lên, lượn lờ trong Quy Khư rách nát.
“Ta biết nàng còn ở nơi này…… Đừng trốn nữa…… Ra đây gặp ta.”
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng sấm sét “đùng, đùng” khi cái khe nứt cắn nuốt hư không đen nhánh.
Lâm Tú Mộc không chút nào do dự giết chết con người gỗ Tế Uyên, cũng không phải vì nó hồ ngôn loạn ngữ, mà là vì năng lực dò xét nhạy bén, tinh chuẩn của nó.
Khi tìm được thi cốt của Mi Song, trong chốc lát, tâm thần Lâm Tú Mộc từng có chút hoảng hốt ngắn ngủi, cho rằng mình trách lầm Mi Song, cho rằng người lúc trước điều khiển nữ thi công kϊƈɦ Thiển Như Ngọc cũng không phải là Mi Song —— nói gì thì nói, nàng ấy đã chết vài thập niên, ngay cả thi cốt đều đã hoá thành tà vật trong biển máu rồi, không phải sao?
Trong nháy mắt kia, hắn từng vì bản thân mình không tin tưởng đạo lữ của mình mà cảm thấy hổ thẹn muốn chết, nếu không phải Ngụy Lương kịp thời ra tay, Lâm Tú Mộc trong tình trạng tâm thần hoảng hốt, nói không chừng liền thật sự theo Mi Song đi.
Nhưng, ngay khi hắn đem năm cái xương ngón tay của bộ xương khô rút từ trong lồng ngực ra, nhìn thấm vạt áo mình thấm đầy máu tươi, Lâm Tú Mộc bỗng nhiên ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chu-tinh-tinh-nguoi-la-cua-nu-chu/447192/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.