Đào Tinh Úy đang trốn trong chăn chậm rì rì mặc nội y vào, lúc này Tần Thận đã từ bên ngoài trở lại rồi.
Trong mười phút ra ngoài, cảm xúc của Tần Thận giống như không hề bị đứt đoạn, mặt mày rũ xuống, đi nhanh đến bên giường, cởi bỏ áo ngủ cô khó khăn lắm cô mới mặc được.
“Này, anh trai……”
Cô mở to mắt nhìn chiếc áo ngủ hai dây bị anh ném vào trong góc cách đó năm mét.
“Không cần cái này, vướng víu.”
Anh tháo kính xuống, nằm xấp người xuống đi đến hôn cô.
Cô cũng ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng hỏi: “Anh trai, anh đi làm gì thế, nhanh như vậy đã trở lại rồi?’
“Nhanh?”
Tần Thận khẽ cười một tiếng, lập tức đặt đống đồ mới mua để ở trên đầu giường.
“Ngược lại anh cảm thấy quá chậm đấy.”
Đào Tinh Úy bị anh hôn, duỗi ta lấy một hộp đồ anh mới mua xem, rất là tò mò.
Mắt cô nhìn miệng đọc ra tiếng: “Mềm mại, siêu mỏng như không có cảm giác…… Đây là cái gì?”
Cảm thấy giống một hộp socola.
Sự hiểu biết của cô về chuyện này có hạn, nhưng khi đọc đến phía sau, thì bỗng hiểu ra đây không phải là kẹo ngọt gì, mà là……
Anh thở hổn hển, vừa khẽ hôn, vừa giải thích: “Đã đồng ý với em rồi, trước khi em giải nghệ chúng ta tạm không có con, cho nên phải làm tốt biện pháp bảo vệ.”
Đào Tinh Úy trừng to mắt, không hiểu sao bắt đầu căng thẳng nói không nên lời, không biết nên nói gì mới phải.
Cô còn ngây thơ cho rằng ý của tạm không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-dam-nho-nho/212474/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.