Tiểu Mạn đối với con vật này tuy rằng có chút sợ hãi, bất quá cũng chỉ là lúc đầu,con vật to lớn tuy rằng áp chế nàng bên cạnh thân thể nó, nhưng mà đối với nàng vô cùng dịu dàng, thi thoảng vươn đầu lưỡi tới liếm liếm lên cần cổ trắng mịn kia làm Tiểu Mạn phá lên cười, dần dần nàng đối với con vật này sinh yêu thích, thuận lông cùng cưng nựng nó hết sức vui vẻ.
Một người một vật chơi đùa một hồi không biết chán, nàng cũng chơi tới quên cả giờ ăn trưa. Tới lúc nàng sực nhớ ra mình hiện tại vốn dĩ đang sống phải không trong rừng, mà vẫn còn ở biệt thự Mộ gia liền cuống cuồng đứng dậy, gấp gáp tới độ suýt mất thăng bằng mà ngã nhào, nàng toan chạy đi thì con mãnh thú đằng sau lại nhất quyết cắn gấu váy nàng không cho nàng rời khỏi.
Tiểu Mạn giật ra không được đành phải quỳ xuống vuốt vuốt đầu nó.
“Bạch Bạch a! Hiện tại ta phải ngay lập tức trở về, người biết chủ nhân nơi này chứ! Người đó khá là khó tính nha, nếu ta không mau chóng trở về ngay sẽ bị mắng đó”
Bạch Bạch nghe nàng nói mà cảm thấy khó hiểu, chủ nhân nhà nó từ khi nào biết mắng người vậy? Tuy vậy nhưng nó vẫn đồng ý cho nàng rời đi, bất quá nó cúi người xuống thấp giống như mời mọc, Tiểu Mạn giây phút khó hiểu, ngay sau đó lại nở nụ cười tươi, Bạch Bạch thật thông minh nha, hóa ra cũng hiểu nàng căn bản đường nơi này không có thuộc, là muốn đứa nàng trở về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-im-dung-dong/548553/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.