Đời Thứ Nhất: Kẻ Được Chọn.
Thiếu niên đứng đó… nhìn thật xa xăm. Nơi ngôi mộ hoang vắng, không người tiễn biệt.
Cậu cúi đầu thật thấp… tay nắm chặt, móng tay cấm sâu vào da thịt đến bật máu.
Nước mắt nóng ấm, từng giọt chảy ra từ hốc mắt. Môi cậu, thầm thì một cái tên thật lâu.
Sev… Sev…
Severus Snape, giáo sư độc dược của cậu. Người dùng nữa đời bảo hộ cậu, người dùng nữa đời để đau khổ khi đối mặt từng ngày với cậu.
Harry từng nhiều lần tự hỏi bản thân. Anh từng dùng tâm tình gì để bảo vệ cậu. Bảo vệ đứa con trai của người anh yêu nhất, cũng là, đứa con trai của kẻ anh hận nhất.
Anh từng nhìn gương mặt của cậu để nhớ đến cha cậu, James. Kẻ thù của anh.
Nhìn đôi mắt để nhớ đến mẹ cậu, Lily, người anh yêu nhất.
Thế đã bao giờ anh nhìn thấy tình yêu của chính cậu, Harry Potter chưa?
Phải, nghiêm túc mà nói… Cậu, Harry Potter yêu anh, Severus Snape.
Vừa yêu anh, vừa hận anh….
Trong mắt anh, cậu chỉ là con trai của James Potter và Lily Potter. Chứ không phải là một Harry toàn vẹn yêu anh.
Để đến lúc anh chết đi, vẫn chỉ nhìn thấy… đôi mắt của Lily.
Ừ thì cậu cũng từng muốn quên anh mà lợi dụng tình cảm của Ginny. Cuối cùng nhận ra tình cảm cho Ginny vẫn chỉ là tình anh em mà thôi.
Vì lẽ đó, Ron cắt đứt tình anh em với cậu, Hermione thì vì gia đình chồng…
Cuối cùng suốt bao nhiêu năm cậu cũng chỉ có một mình…
Cậu nhớ anh.. Nhớ đôi mắt đen sâu hun
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-lay-tay-nhau-la-dinh-menh/2208754/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.