Mặc Quân Đình dừng xe trước sân.
Sau khi mở cửa xe ra,anh đưa tay đỡ Thẩm Tinh xuống xe.
Anh vốn định ôm cô nhưng Thẩm Tinh lắc đầu :" Không sao đâu tôi cũng không yếu ớt như vậy."
Sau đó cô vòng tay qua ôm lấy cánh tay anh:" Như này là được rồi".
Mặc Quân Đình lúc đầu còn hơi thất vọng vì không được ôm cô nhưng tư thế như này cũng không tồi.
Đáy mắt anh tràn đầy ý cười.
Mấy người làm vườn trước sân thì mắt tròn mắt dẹp.
Bọn họ không ngờ đại thiếu gia cao lãnh lạnh lùng như khối băng vạn năm không đổi lại có khoảnh khắc ôn nhu như vậy.
Cho nên bọn họ đối với Thẩm Tinh càng tò mò hơn, không biết cô gái này là thần thánh phương nào, lại có thể khiến cho Mặc Quân Đình vốn không ăn khói lửa nhân gian kéo xuống vạn trượng hồng trần như vậy.
Mặc Quân Đình và Thẩm Tinh chưa vào tới sân trong, tin tức đã lan truyền khắp cả Mặc trạch rằng một cô gái thần bí rất được đại thiếu gia coi trọng.
Vì vậy trên con đường đi thẳng đến trạch viện phía đông, bọn họ gặp người làm ở Mặc trạch, ai nấy đều làm bộ vô tình nhìn về phía họ, muốn đánh giá vị cô nương trong truyền thuyết này.
Thẩm Tinh trên mặt không biểu cảm ôm chặt cánh tay của Mặc Quân Đình bước thẳng, cả đoạn đường giống như bước trên thảm đỏ vậy, chỉ thiếu ánh đèn flag nữa thôi là đủ bộ.
Trước nhà chính có một hồ sen khá rộng, Thẩm Tinh nhìn thoáng qua sau đó a lên một tiếng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-lay-vi-sao-om-em-vao-long/332356/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.