Vừa mới mở đầu lời nói, Tiền Mộc Mộc lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Nàng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện như thế này.
Chừng mực bên trong, nàng cũng không biết nên đo lường thế nào.
Nhưng nói thật lòng, nàng không quá muốn thừa nhận hài tử của mình là đứa tay chân không sạch sẽ.
Nhưng nếu bảo nàng ép hỏi chuyện này, nàng không làm được.
Loại chuyện này nếu không xử lý tốt, chỉ sợ sẽ tổn thương đến đối phương.
Dù sao vẫn chỉ là một hài tử, nàng muốn cho thêm một cơ hội để thú nhận hối cải.
Gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, Hứa Gia Phục cụp mắt xuống.
Giả vờ rất buồn ngủ ngáp một cái, dụi dụi mắt.
"Nương, con buồn ngủ quá."
Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống.
"Vậy sao, thế con ngủ đi."
Nghe được câu này, cảm giác tội lỗi trong lòng càng tăng thêm một tầng.
Hứa Gia Phục cuộn trong chăn nhỏ, nhắm mắt lại.
Tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Im lặng thở dài một tiếng, Tiền Mộc Mộc thổi tắt ngọn nến.
Nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Trong đầu trăm nghìn suy nghĩ, làm sao cũng không thể ngủ được.
…
Trời vừa sáng.
Tiền Mộc Mộc đã dậy.
Tối qua đã hẹn với Hứa Tú Dương, hôm nay sẽ cùng đến thôn Mộc Qua.
Chau chuốt đơn giản một chút, uống một bát cháo gạo kê vào bụng, nhìn đáy bát trống rỗng, Tiền Mộc Mộc cảm xúc phức tạp, trong lòng cũng rối bời.
Hứa Tiểu Bảo ở bên cạnh chú ý đến, nghiêng đầu.
Trong mắt tràn đầy quan tâm.
"Nương, người sao vậy?"
Hứa Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743288/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.