Nhìn vẻ lúng túng của Hứa Phương, Tiền Mộc Mộc cong môi cười ranh mãnh.
Nhóc con này, chơi với nàng.
Bàn về nói dối lung tung, nàng chưa bao giờ thua.
Toàn Bách Xuyên gãi đầu, có hơi bối rối lại gần Tiền Mộc Mộc nói: "Sư phụ, nhưng nhà Tam gia gia——"
"Ngậm miệng của người lại." Tiền Mộc Mộc cũng không quay đầu lại, vỗ vào giữa trán Toàn Bách Xuyên một cái.
Toàn Bách Xuyên mím miệng lại, không dám nói nữa.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Sắc mặt của Dương lão đầu khó coi, nhìn chằm chằm Hứa Phương hỏi, "Người kia nói rất có lý, một nữ hài tử như ngươi không đi cửa chính, lại cứ đi con đường nhỏ bên góc tường, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Hứa Phương đột nhiên cạn lời, đầu óc không thể xoay chuyển được, căn bản không thể nghĩ ra lời đối đáp.
Mọi người xung quanh vừa thấy vậy, chớp mắt càng thêm hăng hái, từng từng câu lên án không hề trùng lặp, không ngừng ép hỏi Hứa Phương, muốn truy hỏi đến cùng.
Lưu Đại Tráng đứng trong đám người xem náo nhiệt, nhìn Hứa Phương bị vây quanh không biết làm sao, trong mắt không khỏi hiện lên lo lắng, có hơi muốn ra giúp đỡ.
Trong lòng nghĩ vậy, Lưu Đại Tráng hơi động chân.
"Ngươi định làm cái gì?"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Lưu Đại Tráng quay đầu nhìn Vương Cẩu Đản, hơi do dự nói: "Mấy ngày trước chúng ta làm như kia Hứa Phương như vậy..."
Hắn ta vừa mới nói được một câu, đã bị Vương Cẩu Đản trừng mắt nhìn.
Lưu Đại Tráng lại cân nhắc từ ngữ, mới nói: "Tóm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743489/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.