“Thân thể lại không có bệnh gì nghiêm trọng, không cần ở phòng bệnh tốt như vậy?” Phòng bệnh cấp cao này , trời chả khác gì một phòng ngủ gia đình . Cô chỉ ở có hai ngày , có cần ở một phòng ngủ cao cấp như vậy không .
“Như vậy mới thoải mái một chút ” Tứ Phương nói.
Tái Văn suy nghĩ một chút, cũng đúng, hai ngày này Tứ Phương nhất định sẽ ở cùng cô ,bắt anh về nhà, nhất định anh sẽ không về , mà phòng bệnh này rất rộng, buổi tối Tứ Phương có thể ở cùng cô .
Tứ Phương sửa sang lại giường rồi ôm cô lên ”Lại đây nghỉ ngơi, đêm qua em vẫn chưa ngủ!”
Tái Văn dụi mắt, quả thật có chút mệt. Cô ôm lấy eo Tứ Phương, “Anh cũng ngủ đi ” Cô cười hì hì tiến đến bên tai anh nói, “Anh cùng em, chúng ta cùng nhau ngủ “
Tứ Phương đặt cô lên trên giường, “Ừ, em nên thay quần áo bênh viện trước .”
“Có thể không mặc hay không , quá xấu .”
Tứ Phương không nói lời nào, tự mình ra tay .
Tứ Phương thấy Tái Văn cả buổi không nhúc nhích gì , cũng không ầm ĩ nữa , anh ngẩng đầu nhìn cô , thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Thật sự xấu như vậy sao? Ngoan, chỉ mặc hai ngày là được , em ngoan một chút, anh lập tức đi ra ngoài lấy đồ ăn cho em .” Tứ Phương sờ sờ đầu cô, dỗ cô .
Tái Văn phục hồi tinh thần lại, khẽ cười cười, cô sao có thể để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-muoi-thuoc-tham-lam/553291/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.