Buổi tối rốt cuộc không thể cùng Tứ Phương ăn cơm , lúc đầu Tứ Phương muốn làm bánh mật rang cua cho cô. Nhưng năm giờ , Lại Vũ lại gọi điện đến , nói buổi tối muốn cùng cô ăn cơm, có việc muốn nhờ ,cũng do Lại Văn cũng lâu rồi không về nhà . Sự vui vẻ lúc trước của Lại Văn nháy mắt biến mất .Nơi hẹn là một quán cơm , buổi tối là giờ cao điểm trong quán tiếng người rất ồn ào. Hai người lúc ngồi xuống cũng không nói gì , Lại Vũ biết cô thích ăn cái gì, nên trực tiếp gọi mấy món Lại Văn thích ăn .
Lại Vũ cầm một ly trà lúa mạch đặt ở trước mặt Lại Văn.”Vì sao lâu rồi không về nhà.” Nhìn Lại Văn cúi đầu không nói gì ,anh nói thêm, ” Hơn một tháng này anh đến Bắc Kinh tập huấn , mấy ngày trước mới trở về, anh nghe mẹ nói em cũng lâu rồi không về nhà , em không muốn về nhà sao ?”
Lại Văn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cầm lấy ly trà lúa mạch để trước mặt uống một hơi ”Đó vốn không phải nhà của em.”
“Em” Lại Vũ đặt mạnh ly trà lên bàn , trừng mắt nhìn Lại Văn.
Lại Văn không cam lòng yếu thế nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh.
Lại Vũ thở dài, nghiêng đầu nhìn xuống đất, không nói một câu. Một lát sau, anh hỏi Lại Văn, “Em lần trước nói người ở trong lòng em có phải gọi là Hạ Tứ Phương hay không ?”
Lúc đầu là lừa anh, nhưng hiện giờ là sự thật, hơn nữa lại là sự thật làm cô rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-muoi-thuoc-tham-lam/879313/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.