Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Thời gian bay từ Hồi Thành về Bắc Hoài mất khoảng một tiếng.
Chuyến thứ nhất Nhạc Dư ngủ li bì, chuyến thứ hai cô tựa lên người Hoắc Tuân, trò chuyện câu được câu chăng.
"Sắp đến Tết rồi." Nhạc Dư nói.
Hoắc Tuân lật tạp chí, ừ một tiếng: "Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi."
"Thời gian trôi nhanh thật," Nhạc Dư cảm khái, "Em sắp 26 rồi."
Hoắc Tuân: "Ừ, bây giờ chuẩn bị là vừa."
Mí mắt trái của Nhạc Dư giật giật, cô ngồi thẳng dậy theo phản xạ: "Chuẩn bị cái gì?"
Hoắc Tuân vừa định trả lời thì bị cô bịt miệng: "Giờ anh đừng nói, mất linh."
Hoắc Tuân càng trừng, cô càng bịt chặt. Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đợi đến khi miệng được tự do, anh thở dài: "Đã đoán được lời anh muốn nói rồi thì còn quan tâm linh với không linh gì nữa."
"... Em cứ quan tâm đấy."
Nhạc Dư lại tựa vào vai anh, rảnh rang ngáp dài, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Hoắc Tuân lẳng lặng hạ vai xuống để cô nằm thoải mái hơn.
Năm phút sau, Hoắc Tuân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, bên tai ong ong tiếng máy bay, anh có thể cảm nhận được sức nặng ngày càng gia tăng trên vai, trong đầu nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua.
Mỗi ngày một tin, nội dung như một, gói gọn trong tự giới thiệu, cảm ơn và mong được gặp mặt.
Hoắc Tuân chưa bao giờ trả lời.
Nếu Nhạc Dư không quan tâm đến cô ta thì anh đã chẳng phải giấu diếm.
"Ngốc nghếch."
Nhạc Dư vừa vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nam-ngua-ngay/89145/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.