Hoa Linh Âm đứng trước mặt Vũ Minh Thành, hắn đang đọc sách, nàng lần đầu được bước chân vào thư phòng của hắn nha.
Hoa Linh Âm đứng ngay ngắn, đầu u hai cục vẫn không thấm gì "Hôm nay, ngươi có đi tản bộ không?"
Theo tiểu thuyết nàng đọc, hắn thường tản bộ buổi sáng ở kinh thành và vòng vòng minh giáo để quan sát mọi người.
Vũ Minh Thành không trả lời, vẫn đọc quyển sách trên tay, ánh mắt không hề nâng lên nhìn nàng, nàng cũng đứng im lặng, mỏi chân quá bèn đi đến bên cạnh Vũ Minh Thành ngồi xuống cùng hắn.
Nàng nhìn thấy bút mực thời cổ, ngạc nhiên há hốc cầm lên trần trồ "Ô quào, cây lông lá này có thể viết đấy cơ."
Thời của nàng viết bằng bút mực còn bị dính tay, nàng mà viết bằng loại ma thuật này chắc sẽ dính mực đầy quần áo mất.
"Hoa Linh cô nương, nam nữ thọ thọ bất tương thân" Vũ Minh Thành nhích người sang bên kia một chút, nàng bĩu môi vô cùng tự tin "Ngươi rồi cũng sớm là của ta thôi."
"Hoa Linh cô nương nên từ bỏ sớm đi" Hắn thở hắc một hơi, bỏ xuống quyển sách đứng dậy.
"Ngươi đi đâu?" Thấy hắn đứng nàng liền hỏi, hắn đáp lạnh nhạt "Tản bộ."
"Ta đi nữa" Nàng vội chạy theo, lẽo đẽo đi theo hắn suốt quá trình, nàng tận hưởng đường phố ngày xưa, nhìn các que kẹo hồ lô trầm trồ, thấy chong chóng tre như rằng thấy đồ quý nắm tay tay áo của Vũ Minh Thành, ngón tay chỉ về phía mấy chiếc chong chóng đủ màu sắc đang quay quay vì gió
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nhan-cua-hoa-linh-am/2142771/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.