Trở lại Vị Ương cung, Thịnh Lẫm đế đi thẳng vào tẩm điện của mình, cho tất cả hạ nhân ra ngoài.
Đường Trì đi theo phía sau hắn, không biết là vào tốt hơn hay ra tốt hơn. Hắn chỉ biết là, hắn xong rồi.
“Tiến vào!” Thoán đối hắn quát.
Cái gì cũng không nói, yên lặng đi vào nội điện, chờ đợi cơn giận lôi đình của hắn.
“Đứng xa như vậy làm gì? Lại đây!” Cho tới bây giờ vẫn đối hắn nghi ngờ, vừa rồi nghe được cuộc đối thoại kia thì hoàn toàn biến mất. Tất cả đều có thể giải thích hợp lý, hành động cùng lời nói kỳ quái của Đường Trì.
Hắn đối mình vô cùng trung thành, vì mình không tiếc trả giá sinh mệnh, thề độc, có thể bao dung hết thảy bốc đồng khoan hoài của mình, nguyên lai chính là hắn yêu mình.
Cái gì hữu phu chi phụ, nguyên lai cũng chỉ bất quá là mình nghe lầm. Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hắn suốt ngày hầu hạ bên người thì sao có cơ hội yêu hữu phu chi phụ không thể trèo cao, phải biết phụ kia nguyên là phu này.
Đứng ở tại chỗ bất động, nhìn phương xa chậm rãi hỏi: “Ngài đều nghe thấy được?” Là tự biết không có tương lai sao? Ngay cả kính xưng bệ hạ cũng không dùng.
Không đợi đối phương trả lời, nói tiếp: “Không cần ngài tự mình xử trí ta, ta lập tức liền rời đi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài. Bất quá, nếu ngài cảm thấy chưa hết giận muốn động thủ, thỉnh.”
“Ngươi lại đây cho!” Thịnh Lẫm đế lạnh giọng quát.
Rốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nhan-da-hoi-luu-le/1143505/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.