CHƯƠNG BỐN MỐT
Hạ Hầu Lan vẫn bất động, không lộ ra mảy may phản ứng, tỏ rõ ý hắn đã quyết, nhiều lời vô ích. Du Liễm cũng hết cách, cả giận nói: “Khỏi cần ngồi đây đòi sống chết, chờ chút nữa xem ngươi có nhảy dựng lên cảm ơn ta không? Ta hỏi ngươi, khi xưa ngươi đi đánh Đông Vãn, ta có đưa cho ngươi một hạt Định Hồn châu phải không?”
Lúc ấy Hạ Hầu Lan mới đờ đẫn ngẩng đầu, cũng chẳng để ý bộ dạng nín cười khổ sở của Du Liễm, hắn mơ hồ đáp: “Phải rồi, chuyện như gần ba năm trước rồi… ta cũng quên mất… đây ta trả ngươi Định Hồn châu… Định Hồn châu?!” Hắn bỗng thất thanh kêu lớn, gương mặt đột nhiên lộ vẻ kích động tột cùng.
Du Liễm hừ một tiếng, hỏi: “Nghĩ ra rồi hả? Lúc đó ta nói gì ngươi còn nhớ rõ không?”
Thanh âm Hạ Hầu Lan cũng bắt đầu run run, hắn lẩm nhẩm: “Ngươi nói… Ngươi đã nói… hạt châu đó… người chết trong vòng một ngày, thi thể chưa mục rữa… nếu đem hạt châu đặt vào miệng, có thể làm cho… làm cho hồn phách tụ hội lại không tiêu tán. Lúc ấy đưa người tới chỗ ngươi, tự nhiên sẽ có cách khởi tử hồi sinh… Có phải… có phải thế không?” Hắn khát khao ngẩng lên nhìn Du Liễm, gương mặt vừa như chờ mong khấp khởi lại phảng phất nỗi sợ hãi sẽ bị thất vọng của Hạ Hầu Lan lúc ấy khiến cả Vong Nguyệt lẫn Hạ Hầu Thư sau này mãi mãi không quên được.
“Không sai. Ngươi còn không nhanh đứng lên đi.” Du Liễm nói rồi vươn tay về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-no/2493939/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.