CHƯƠNG BỐN BA
Trong phòng đã có một lão thái y đang cung kính đứng chờ, hướng Hạ Hầu Lan mà bẩm: “Vương gia, sau khi Quốc sư đại nhân bày thuật hoàn thành, cựu thần đã chẩn qua một lượt… vết bỏng của Công tử thực là thập phần nghiêm trọng, giờ dù đã hồi hồn vẫn phải hảo hảo an dưỡng. Nói thực, nếu không nhờ hạt Định Hồn châu của Quốc sư đại nhân được tinh luyện từ vô số thiên địa kỳ bảo* mà thành, thương thế kia hẳn đã vô phương cứu chữa.”
Hạ Hầu Lan gật đầu, chờ lão thái y lui ra ngoài kê đơn thuốc, hắn mới quay người lại nhìn Dịch Thủy. Nào ngờ đâu vừa cúi xuống suýt chút nữa hắn la hoảng lên, đã thấy đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng mở lớn từ bao giờ. Dịch Thủy lúc này đang nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt lấp lánh còn lẫn những tia nghi hoặc.
“A… ngươi… ngươi tỉnh rồi!” Hạ Hầu Lan mừng rỡ kêu lên. Hắn vốn đã chất đầy một bụng những lời giải thích, hối lỗi, khẩn cầu, thề thốt này này nọ nọ muốn nói với Dịch Thủy; thế nhưng trong khoảnh khắc đứng trước ánh mắt hỗn độn cả nghi hoặc cùng phòng bị rồi lại tới oán hận, khinh thường; đột nhiên một câu hắn cũng cất không ra lời.
“Hạ – Hầu – Lan?” Dịch Thủy gọi tên hắn một cách do dự, rồi bỗng khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng:
“Sao? Vương gia cao quý ngươi hóa ra cũng là ma đoản mệnh sao? Thật không ngờ nguyền rủa lúc hấp hối lại linh nghiệm vậy a.”
Hắn vừa dứt lời, Hạ Hầu Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-no/2493941/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.