CHƯƠNG BỐN CHÍN
“Hạ Hầu Lan, sao lại là ngươi?!” Dịch Thủy la lên, vừa gạt các nô lệ khác để tiến lên trước vừa hỏi không chút khách khí.
“Sao không thể là ta? Bộ chỗ này có viết ‘Vương gia không được ở’ sao? Huống chi đây còn là nông trường của ta a, sao ta lại không được đến ở chứ?” Hạ Hầu Lan tà tà đáp, kỳ thực vừa thấy Dịch Thủy trong bụng hắn đã sung sướng muốn lâng lâng rồi.
“Nhưng… không phải ngươi ở Vương phủ sao? Làm gì không dưng lại chạy đến đây chứ?” Không tìm được lý lẽ phản bác lời Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy ấm ức tìm cách khác để chất vấn.
“Là vì ngươi nói Vương phủ chẳng khác gì một nấm mộ…” Hạ Hầu Lan vừa nói vừa cười tít mắt: “Ta trở về tỉ mỉ cảm nhận ít ngày, ừm, quả nhiên như một nấm mộ. Ầy, Dịch Thủy, ngươi xem ngươi còn phải bỏ đi, cớ gì lại bắt ta ở lại đó chứ.” Ha ha, hắn đã ngẫm mãi rồi, nếu hối hận lẫn tự trách đều không thể lay chuyển Dịch Thủy, không bằng cứ thế tà tà ở bên cạnh hắn? Nhân sinh cùng lắm được mấy chục năm, hắn sao có thể mãi lấn cấn ở nơi không thể thấy được Dịch Thủy, rồi ngày ngày thẫn thờ như cái xác không hồn tới lúc lìa đời? Chỉ cần mỗi ngày được nhìn hắn, được ở bên cạnh hắn, hắn có chửi mắng mình thế nào cũng có hề gì.
Trước thái độ này của Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy tự nhiên vô phương cự cãi, đôi mắt lấp lánh giận dữ trừng trừng nhìn đối phương, rốt cuộc hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-no/2493947/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.