Trên long sàn, Tề Tu uể oải ghé vào trên người hoàng đế, ngay cả khí lực mắng chửi người cũng không có.
Trở về đã mấy tháng, hoàng đế ngày ngày ở Vọng Hiền cung của y không đi, ngay cả Diệp Mặc ở ngoài cung thổi sáo một đêm cũng không gọi được.
Hoàng đế giống như phát điên liên tục cầu hoan, Tề Tu cảm thấy cứ như vậy, y sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàng đế lăn qua lăn lại mà chết.
Hơn nữa, không biết vì sao, lần này sau khi trở về, tính tình hoàng đế thật sự không tốt.
Có khi không hiểu vì sao lại bóp cổ Tề Tu, hỏi y tại sao không động tình với hắn.
Động tình, động tình.
Hài tử của Nguyễn Diệp không biết là của ai, hài tử của Ngữ Nhân, căn bản không tồn tại.
Động tình, nào có dễ như vậy.
Hoàng đế đưa tay sờ phía sau của Tề Tu, hung hăng đem Tề Tu đặt trước người, sau đó mạnh mẽ xoay người, đặt Tề Tu dưới thân.
“Hoàng thượng, long thể làm trọng, ân.”
Tề Tu cắn môi, tận lực không cho chính mình rên rỉ ra tiếng.
Y mặc dù không muốn làm hiền hậu, cũng không muốn làm một hoàng hậu *** đãng bị hoàng đế làm mệt chết trên giường.
Sau khi mây mưa, một luồn hương thơm mát bay tới
Ngoài cửa Phong Hoa quỳ gối, nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng, Nguyễn quân tử sắp sinh rồi.”
“Trẫm, cũng nên qua đó.”
“Vốn nên như thế.”
Phong Hoa lui ra ngoài, Tề Tu miễn cưỡng ngồi dậy, sau đó lại thấy hoàng đế nhìn mình chăm chú.
“Đây là hài tử đầu tiên của ngươi, dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phi-nan-vi/567468/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.