Chuyển ngữ: Manh
Tâm tình của Nam Phong bị Chu Dục làm cho xấu đi, sáng ngày hôm sau nhìn thấy Bùi Vân cô chỉ đành miễn cưỡng lướt qua.
Người cô thích là anh, sự tình quả thật chỉ có vậy.
Cô chạy theo anh vài vòng, dừng lại đang muốn nói chuyện, điện thoại thoại trong túi Bùi Vân vang lên.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai nghe, khuôn mặt vốn mang theo sự ấm áp tươi cười bỗng nhiên biến sắc: "Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về."
Cúp điện thoại, anh vội vàng tạm biệt Nam Phong nhanh chóng rời bãi tập trở về trường.
Nam Phong có chút buồn bực mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn thần sắc anh chắc có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, vẻ mặt đều là lo lắng. Vì vậy mà cô không tránh khỏi có chút bận tâm.
Bùi Vân một mạch chạy về ký túc xá, nhanh chóng thay quần áo nói với người bên cạnh: " Vương Thụy, một chút nữa cậu xin giáo viên phụ đạo nghỉ giúp tôi."
" Làm sao vậy?" Vương Thụy từ phía trên ngó xuống hỏi.
" Bố tôi nhập viện, tôi tranh thủ ít thời gian vào viện chăm sóc ông."
Anh đang nói, phía trên Chu Dục vén rèm, thò tay ra đưa cho anh một cái phong bì.
Bùi Vân khó hiểu: " Làm gì vậy?"
" Mình biết cậu bí tiền, cái này cậu lấy dùng trước đi."
Bùi Vân nhận lấy phong bì, mở ra nhìn, giọng nói có chút lạnh hỏi Chu Dục: " Cậu ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy?"
Chu Dục thản nhiên nói: " Chơi game kiếm được."
Bùi Vân nhíu mày: " Đợi chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phong-den-roi/1559803/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.